Thầy Trần Văn Tâm, cựu Hiệu trưởng Trường THCS Tam Giang Tây (xã Tân Ân, Cà Mau), vì thấy trường thiếu kệ để đồ, cửa sắt, kệ ti vi... nên đã tự mua vật tư về làm cho trường. Để hợp thức hóa chi phí mua vật tư trên, ông Tâm sử dụng hóa đơn của doanh nghiệp khác ghi mua vật dụng thành phẩm, nên bị cáo buộc tham ô 10,7 triệu đồng, tòa sơ thẩm tuyên phạt 7 năm tù.
Trên thông tin của báo chí nhà nước, thầy Tâm đã làm những món đồ sau: 1 khung nhà kho hành chính; 1 khung nhà kho phòng thực hành; 1 kệ tivi nhỏ; 4 kệ thiết bị; 1 bảng khánh tiết; 1 khung thông báo; chân cột cờ phướn (tôi đếm trong ảnh của báo Tiền Phong là 24 chiếc). Nhìn hình tất cả các vật dụng này, tôi tự hỏi, với số tiền chưa đến 11 triệu đồng thì thầy làm cách nào để sản xuất ra chúng được nhỉ? Vì như tôi chỉ kêu thợ làm có 3 cái kệ sách 4 tầng bằng sắt, với tổng chiều dài chưa tới 9 mét, cao 1.8 mét mà cách đây 5 năm đã phải trả hơn 7 triệu đồng rồi.
Người ta nói thầy Tâm “tăng gia sản xuất”, “lấy công làm lãi”, chứ tôi không chắc thầy có đồng công nào để làm lãi hay không.
Cái dại của thầy là đã đi mua hóa đơn để thanh toán số tiền do chính thầy bỏ ra (không có hóa đơn không được). Nếu thầy cứ làm như bao nhiêu hiệu trưởng khác thì đã chẳng có bi kịch này. Ra một cửa hàng nào đó, ký với họ cái hợp đồng. Chẳng cần thầy phải nói chi cả, họ tự biết và sẽ hỏi thầy “Thầy muốn ghi bao nhiêu?”. Chỉ có thầy là không biết thôi, chứ ai bán giấy, bán máy móc, bán sách vở cho nhà trường mà không biết!
Thầy Tâm ơi, thầy có biết, để bán được sách, vở, bút bi, đồng phục, ghế nhựa vân vân vào trường, các công ty phải lại quả thế nào không? Thầy có biết, hiệu trưởng trường Đông Thọ ở thành phố Thanh Hóa đã vì “thương” mà chỉ lấy từ bên cung cấp dịch vụ mỗi suất ăn của học sinh 7 nghìn đồng và đến nay vẫn bình an không? Thầy có biết, một hiệu trưởng dùng tiền xã hội hóa, kê giá mua bạt lên 3 lần không? Thầy có biết, khi xếp các tiết dạy thêm, tiết “liên kết” vào thời khóa biểu chính khóa, hiệu trưởng được chăm sóc ra sao không? Thầy có biết mỗi suất chạy việc, chuyển trường, chuyển lớp bây giờ là bao nhiêu tiền không? Hoặc thầy không cần làm gì cả, cứ tổ chức dạy thêm “tự nguyện bắt buộc” như cả nước đang làm, mỗi tháng thầy cũng được khẩm “tiền quản lý” rồi. Nếu thầy nhanh nhạy hơn chút nữa thì mở cái trung tâm, để anh em bà con đứng tên, rồi kêu giáo viên về dạy, cắt vài chục phần trăm thôi, vài năm là giàu to rồi. Toàn việc nhẹ lương cao cả, sao thầy không làm mà lại tay phấn tay hàn thê thảm thế hả thầy?
Tôi nghĩ, thầy làm lãnh đạo mà không có cái đầu, cứ dùng chân tay mà lao động như mấy ông thợ nề ấy, vừa mất oai, vừa chẳng được bao nhiêu, lại còn phải đi tù nữa, thế thì đáng kiếp lắm, thầy biết không!
Thầy cứ nhìn ra ngoài mà xem, những đồng nghiệp đồng cấp của thầy trên cả nước, có mấy ai không có nhà to cửa lớn, ô tô chạy ro ro trên sân trường? Có ai không thét ra lửa, oai phong như chúa sơn lâm một cõi? Thầy không thấy sao, họ có kẻ sợ, người nịnh, ai không khuất phục thì bán xới. Cái uy của lãnh đạo là phải thế, thầy lem nhem dầu mỡ khói bụi gò hàn, thì ai còn coi thầy ra cái gì nữa!
Thầy không được làm lãnh đạo nữa là đáng lắm. Cờ trong tay mà đến làm chút kinh tế cũng không biết, thì lãnh đạo được ai? Tôi chỉ mong rằng, trong lần phúc thẩm tới đây, người ta mở lòng nhân, ban ơn mưa móc mà tha cho thầy “về làm người tử tế”, cày ruộng, đi làm hàng rào, mái tôn.
Thầy không làm giáo dục được đâu, ngáo ngơ như thế thì sao dạy khôn được học trò, giáo viên! Không phải cứ thật thà là tốt, không phải cứ khôn ranh là sai. Khi cỗ máy đã chạy, thầy phải chạy theo, ngần ngừ là nó nghiền nát thầy ra ngay.
Năm nay thầy đã 54 tuổi rồi, chắc tóc cũng đã muối tiêu, nếu ngồi tù 7 năm thì 63, sống về được cũng là phúc nhà. Thầy đã làm gương sáng, người ta sẽ mãi nhớ đến hiệu trưởng Trần Văn Tâm - Cà Mau như một bài học đắt giá khi không biết dùng cái đầu trong làm ăn. Âu đó cũng là cống hiến cho ngành. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn cầu mong thầy được tha bổng, trở về với công việc chân tay vốn được trời ban. “Ở đây, khó giữ thiên lương cho lành vững và rồi cũng nhem nhuốc mất cả đời lương thiện đi”.
* Hình báo Tiền Phong: những món đồ do hiệu trưởng Trần Văn Tâm tự tay làm
0 comments:
Post a Comment