Đồng phục có nghĩa là trang phục cùng giống như nhau.
Ý nghĩa của đồng phục là ở chỗ, nó biểu hiện cho “màu cờ sắc áo” của một phe phái, một tập thể, một đơn vị nào đó.
Bên cạnh yếu tố đẹp, giống nhau để biểu hiện sức mạnh... thì ở một môi trường đặc thù nào đó, đồng phục còn là cách làm cho mọi người bình đẳng với nhau, gần gũi nhau hơn.
Ý nghĩa của đồng phục là ở chỗ, nó biểu hiện cho “màu cờ sắc áo” của một phe phái, một tập thể, một đơn vị nào đó.
Bên cạnh yếu tố đẹp, giống nhau để biểu hiện sức mạnh... thì ở một môi trường đặc thù nào đó, đồng phục còn là cách làm cho mọi người bình đẳng với nhau, gần gũi nhau hơn.
Đồng phục trong nhà trường vì thế nó có những yêu cầu riêng, những sắc thái riêng.
Với học sinh, nhất là nữ sinh, đồng phục làm cho các em giàu nghèo đều phải bình đẳng (áo dài, quần trắng/đen hoặc sơ mi, quần tây/váy), phải biết e ấp, kín đáo hơn, đi đứng biết tự kìm mình lại.
Đối với giáo viên, nhất là cô giáo, đồng phục làm cho thầy cô đĩnh đạc hơn, đứng đắn hơn, nghiêm trang hơn. Trong cái đứng đắn hàm chứa cả sự kín đáo, tế nhị.
Nét chung của đồng phục thầy cô, đồng phục học sinh chính là ở chỗ nó làm cho người mặc vừa đẹp, vừa cơ động mà vừa chủ động trong mọi tình huống sinh hoạt. Chính vì thế, ở nông thôn, áo dài thường đi với quần lãnh đen để tránh bụi, tránh bùn sình khi mưa bão. Mùa hè có đồng phục áo ngắn tay, váy (nữ) hoặc quần soọc (nam); mùa đông quần áo đồng phục phải ấm.
Sau cái nhu cầu “no đủ” lúc ban đầu, con người tiến tới hưởng thụ “ăn ngon, mặc đẹp” nên đồng phục theo đó cũng ngày một biến tấu hơn.
Không biết tự lúc nào, các trường học đưa ra cả yêu cầu “mũ đồng phục”, áo gió đồng phục, giày đồng phục, dép đồng phục, sách vở cũng đồng phục (giấy bao giống nhau, tem nhãn cũng phải giống nhau).
Chính những yêu cầu này đã làm cho đồng phục trở thành “đồng... không phục”, có nghĩa là giống nhau hết nhưng vì bị ép buộc chứ không phục nhau chút nào khi phải mua sắm, phải sử dụng.
Một cô giáo tên Ng. ở trường tiểu học LNH (TP.HCM) than vãn: “Tôi già rồi, sắp về hưu rồi. Tôi nặng gần 70 kí lô, vai u thịt bắp, chân ngắn, đùi to mà nhà trường bắt tôi may cái váy ngắn trên gối 5 phân, màu xanh lét hoặc đỏ như tôm luộc thì làm sao tôi dám mặc?”. Cô H. ở một trường THCS thì cho biết: “Vải áo mỏng đến mức lộ hàng”.
Một thầy giáo khác thì cười rúc rích khi được hỏi: “Trông ngộ lắm nên tụi tui không dám nhìn nữ đồng nghiệp của mình luôn”.
Bỏ qua những than vãn kiểu vừa nêu, một phụ huynh cho biết “không hiểu các cô giáo làm thế nào mặc váy này mà chạy được xe? Rồi khi cô ngồi trên bục giảng cao vòi vọi, trò ngồi dưới nhìn lên sẽ như thế nào?”.
Những trường hợp “đồng mà không phục” như thế này không còn đơn lẻ, cá biệt nữa ở khắp các địa phương. Gần như việc chọn, may, thay đổi đồng phục chỉ được quyết định bởi Ban Giám hiệu, các cá nhân lãnh đạo trường chứ ít khi hỏi ý kiến giáo viên hay phụ huynh/học sinh.
Mặt khác, giữa thời buổi khủng hoảng kinh tế, “gạo châu, củi quế” như hiện nay, tiền công may một bộ đồng phục mất khoảng 300 ngàn đồng, mỗi giáo viên phải có từ 3 đến 5 bộ đồng phục thì ngay từ đầu năm học chi phí đầu tư cơ bản mất đứt nửa tháng lương, đó là chưa kể phải sắm giày, vớ, thắt lưng... cho “đẹp theo bộ” nữa chứ.
Đồng phục là một nét đẹp. Nhưng đồng phục còn phải phù hợp với điều kiện, với môi trường hoạt động nữa.
Làm không khéo, đồng phục trở thành “đồng không phục” - giống nhau mà ấm ức trong lòng thì nguy to!
Với học sinh, nhất là nữ sinh, đồng phục làm cho các em giàu nghèo đều phải bình đẳng (áo dài, quần trắng/đen hoặc sơ mi, quần tây/váy), phải biết e ấp, kín đáo hơn, đi đứng biết tự kìm mình lại.
Đối với giáo viên, nhất là cô giáo, đồng phục làm cho thầy cô đĩnh đạc hơn, đứng đắn hơn, nghiêm trang hơn. Trong cái đứng đắn hàm chứa cả sự kín đáo, tế nhị.
Nét chung của đồng phục thầy cô, đồng phục học sinh chính là ở chỗ nó làm cho người mặc vừa đẹp, vừa cơ động mà vừa chủ động trong mọi tình huống sinh hoạt. Chính vì thế, ở nông thôn, áo dài thường đi với quần lãnh đen để tránh bụi, tránh bùn sình khi mưa bão. Mùa hè có đồng phục áo ngắn tay, váy (nữ) hoặc quần soọc (nam); mùa đông quần áo đồng phục phải ấm.
Sau cái nhu cầu “no đủ” lúc ban đầu, con người tiến tới hưởng thụ “ăn ngon, mặc đẹp” nên đồng phục theo đó cũng ngày một biến tấu hơn.
Không biết tự lúc nào, các trường học đưa ra cả yêu cầu “mũ đồng phục”, áo gió đồng phục, giày đồng phục, dép đồng phục, sách vở cũng đồng phục (giấy bao giống nhau, tem nhãn cũng phải giống nhau).
Chính những yêu cầu này đã làm cho đồng phục trở thành “đồng... không phục”, có nghĩa là giống nhau hết nhưng vì bị ép buộc chứ không phục nhau chút nào khi phải mua sắm, phải sử dụng.
Một cô giáo tên Ng. ở trường tiểu học LNH (TP.HCM) than vãn: “Tôi già rồi, sắp về hưu rồi. Tôi nặng gần 70 kí lô, vai u thịt bắp, chân ngắn, đùi to mà nhà trường bắt tôi may cái váy ngắn trên gối 5 phân, màu xanh lét hoặc đỏ như tôm luộc thì làm sao tôi dám mặc?”. Cô H. ở một trường THCS thì cho biết: “Vải áo mỏng đến mức lộ hàng”.
Một thầy giáo khác thì cười rúc rích khi được hỏi: “Trông ngộ lắm nên tụi tui không dám nhìn nữ đồng nghiệp của mình luôn”.
Bỏ qua những than vãn kiểu vừa nêu, một phụ huynh cho biết “không hiểu các cô giáo làm thế nào mặc váy này mà chạy được xe? Rồi khi cô ngồi trên bục giảng cao vòi vọi, trò ngồi dưới nhìn lên sẽ như thế nào?”.
Những trường hợp “đồng mà không phục” như thế này không còn đơn lẻ, cá biệt nữa ở khắp các địa phương. Gần như việc chọn, may, thay đổi đồng phục chỉ được quyết định bởi Ban Giám hiệu, các cá nhân lãnh đạo trường chứ ít khi hỏi ý kiến giáo viên hay phụ huynh/học sinh.
Mặt khác, giữa thời buổi khủng hoảng kinh tế, “gạo châu, củi quế” như hiện nay, tiền công may một bộ đồng phục mất khoảng 300 ngàn đồng, mỗi giáo viên phải có từ 3 đến 5 bộ đồng phục thì ngay từ đầu năm học chi phí đầu tư cơ bản mất đứt nửa tháng lương, đó là chưa kể phải sắm giày, vớ, thắt lưng... cho “đẹp theo bộ” nữa chứ.
Đồng phục là một nét đẹp. Nhưng đồng phục còn phải phù hợp với điều kiện, với môi trường hoạt động nữa.
Làm không khéo, đồng phục trở thành “đồng không phục” - giống nhau mà ấm ức trong lòng thì nguy to!
Vĩnh Thắng
Câu chuyện giáo dục: Những câu chuyện có thật về giáo dục đương đại. Bạn có câu chuyện về giáo dục, hãy gửi tới: gockhuatgiaoduc@gmail.com
0 comments:
Post a Comment